Ba mươi mốt năm đã đi qua Tiếng vọng thiết tha mà nghe xa vời vợi Ngôi trường xưa một thời mưa nắng Vẫn trong tôi lắng đọng nỗi u hoài Vẫn trong tôi tiếng trống dồn réo gọi Phấn trắng bay, cây phượng đỏ đợi chờ Vẫn trong tôi tình quan đoài vạn dạm Nhớ một góc đời thăm thẳm trong tim. Thành phố đó im lìm Mà chắt chiu kỷ niệm Thành phố đó im lìm Mà sóng vỗ trùng khơi Nha Trang ơi cho tôi nhắn gởi Lời yêu thương gắn bó một thời Võ Tánh ơi giờ đây có còn lại Bước chân tôi ái ngại lúc chia xa Ba mươi mốt năm đã đi qua Sách vở nhạt nhòa Ngôi trường cũ chừ xem chừng xa lạ Tôi trở về ngơ ngác giữa âm xưa Tôi trở về bước chân đi hụt ngã Gõ nhịp cung thương Rách tươm nỗi nhớ Bỡ ngỡ đợi chờ Tiếc nuối khôn nguôi Tiếc con đường xưa chừ xác thân tơi tả Con đường Bà Đa Lộc Ai còn nhớ hay không Con đường có cây cao dài bóng mát Mùi gỗ thơm bát ngát môi cười Con đường chở tình học trò tươi như tuổi trẻ Đẹp vô cùng mộng ước của tương lai … Ba mươi mốt năm đã đi qua Cảnh cũ chừ trơ trụi lá Cho tình người theo biển bay xa Chỉ còn lại đây một nỗi thiết tha Với bài tình ca muôn đời rực rỡ Với kỷ niệm đong đầy nhung nhớ Quá khứ mây bay lơ lửng chân trời. … Hỡi những thân ái đầy vơi Xin hãy cùng tôi Mơ ngày tháng cũ Mở lòng nghe theo từng hơi thở nhẹ Tiếng nói thật thà Bước chân khua trên hành lang vội vã Giọng giảng bài êm ả ca dao Xin hãy cho nhau Lời yêu thương ngọt ngào Dỗ dành mất mát hư hao Nha Trang ơi! Võ Tánh ơi! Những học trò thương mến của tôi ơi! Và kỷ niệm ơi! Trong tim tôi tiếng gọi thì thầm…
Cô Kim Thành Cựu giáo sư Võ Tánh – Nha Trang |